Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn (9)

Lớp 8 » Viết bài tập làm văn số 2: Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm

54.40
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng có những lỗi lầm và khuyết điểm. Tôi cùng vậy! Tôi đã phạm phải một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được, nó dường như đã in sâu trong kí ức của tôi khi tôi còn là một đứa trẻ lớp hai ở trường Phạm Hồng Thái.

Hồi xưa tôi nhớ, tôi đã có một lần làm cho cô Ánh buồn vì đã làm hư một cây bút máy của cô rất quý và giữ gìn nó cẩn thận suốt bao nhiêu năm vì đó là vật kỉ niệm của cô và người mẹ đã mất rất lâu. Lúc ấy, tôi làm rớt nhưng sợ cô sẽ la và phát hiện ra điều đó. Cô cho tôi mượn để đi thi “viết chữ đẹp”. Qua ngày thi và những ngày kế tiếp đến khi cô hỏi tôi: “Ngân ơi! Cây bút máy cô cho con mượn đâu rồi?”. Tôi sợ hãi và ấp úng không biết trả lời như thế nào và cuối cùng tôi đã nhận lỗi. Tôi nói với cô: “Con xin lỗi cô ạ! Hôm trước con đã làm rớt và không dùng được nữa. Con xin lỗi và mong cô tha thứ cho con. Vì con sợ cô la và buồn nên mấy ngày nay con không dám nói với cô”. Cô nhìn tôi với ánh mắt thân thương và trìu mến nhưng tôi biết trong ánh mắt ấy có pha lẫn chút buồn phiền, một chút tiếc nuối. Cô bảo: “Thôi, không sao đâu con. Dù gì thì chuyện cũng đã lỡ rồi và con cũng không cố ý. Cô sẽ không trách con đâu”. Nghe xong câu nói ấy của cô, tôi không còn thấy sợ nữa nhưng thay vào đó tôi càng cảm thấy có lỗi và muốn làm điều gì đó cho cô vui. Qua ngày tôi nhận lỗi với cô, khuôn mặt thanh tao và vui vẻ như ngày nào dường như đã không còn mà hàng ngày tôi thấy trên đôi môi đỏ hồng của cô. Tôi càng cảm thấy có lỗi và ân hận vì việc tôi đã mắc phải. Ngày qua ngày, tôi không được nhìn thấy nụ cười của cô, tôi nói với cô: “Cô ơi, chuyện con làm hư cây bút máy của cô hôm trước, con hứa sẽ cố gắng sửa sai ạ. Con không muốn chính bản thân con đã cướp mất nụ cười của cô! Kỳ thi “viết chữ đẹp” vừa qua con đã rất cố gắng ạ. Con sẽ đạt giải cao cho cô vui.Con xin lỗi cô. Cô đừng buồn cô ạ”. Sau đó, cô Ánh cười với tôi và tôi rất vui vì tôi đã thấy nụ cười của cô. Cô bảo: “Thôi, chuyện đó đã qua rồi con, sẽ không sao đâu. Con ra chơi với các bạn đi. Cô sẽ chờ và tin vào kết quả thi viết chữ của con”. Tôi đáp: “Vâng ạ, con chào cô”.

Đến ngày trường thông báo về giải của cuộc thi rèn chữ. Tôi đã rất lo lắng và mong được hạng cao để cô vui. Và thật bất ngờ, tôi đã được hạng nhất cấp trường và sẽ tiếp tục thi tiếp cấp quận sắp tới. Tôi lên nhận thưởng và cô Như Ánh - chủ nhiệm lớp tôi lên trao giải thưởng cho tôi và tôi đã thì thầm với cô: “Cô ơi! Con đã sửa sai rồi đó cô ạ!” Cô cười và nói: “Cô rất vui khi con đã đạt giải cao. Chúc con thi cấp quận thật tốt nhé”.

Về sau, mọi chuyện như bình thường. Tôi thấy gần gũi và thương cô nhiều hơn. Đây là lỗi mà tôi mắc phải và là bài học đầu tiên mà tôi phải rút kinh nghiệm cho mình. Nhưng trên hơn cả nó còn là kỉ niệm giữa hai cô trò chúng tôi.