Mọi hôm, mẹ thích vui cười. Mẹ vẫn thích ăn trầu và đọc Kiều. Thế mà hôm nay, mẹ bị ốm, mẹ chẳng nói cười được nữa. Lá trầu, trang Kiều cũng trở nên cô đơn buồn thương:
Lá trầu khô giữa cơi trầuMẹ nằm liệt giường, liệt chiếu. Ruộng vườn nhớ mong mẹ sớm trưa:
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngàyCon thương mẹ ngã bệnh “đau buốt, nóng ran”. Bà con xóm làng, anh y sĩ...tất cả đến thăm hỏi ân cần chăm sóc. Tình nghĩa anh em bà con như bát nước đầy:
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thămĐứa con khi nhìn mẹ “lần giường tập đi” mà thương mẹ, người mẹ tần tảo, vất vả cả đời đi gió về sương, người mẹ đã dành tất cả cho đàn con thơ:
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sỹ đã mang thuốc vào
Vì con, mẹ khổ đủ điềuThương mẹ ốm đau, đứa con thơ chỉ cầu mong:
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn.
Con mong mẹ khoẻ dần dầnVới con thơ, mẹ là cuộc đời, mẹ là hạnh phúc, mẹ là quê hương đất nước của con. Biết bao yêu mến, biết ơn và tự hào về mẹ:
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Mẹ là đất nước tháng ngày của conCó tấm lòng nào bao la bằng tấm lòng của mẹ hiền? Có tình thương nào tha thiết, sâu nặng bằng tình con thương mẹ. Bài thơ Mẹ ốm của Trần Đăng Khoa cho ta cảm thấy sâu sắc hơn tình mẫu tử ở đời.