Đập đá ở Côn Lôn

Việt Nam / Lớp 8 » Phan Châu Trinh

Nội dung

Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn[1],
Lừng lẫy[2] làm cho lở núi non.
Xách búa đánh tan năm bảy đống,
Ra tay đập bể[3] mấy trăm hòn.
Tháng ngày bao quản thân sành sỏi[4],
Mưa nắng càng bền dạ sắt son[5].
Những kẻ vá trời[6] khi lỡ bước,
Gian nan chi kể việc con con!
[1] Côn Lôn: tức Côn Đảo, hòn đảo nằm ở phía đông nam nước ta, nơi thực dân Pháp lập nhà tù giam cầm những chiến sĩ yêu nước và cách mạng.
[2] Lừng lẫy: ở đây có nghĩa là ngạo nghễ, lẫm liệt.
[3] Bể (tiếng địa phương): vỡ, đập bể: đập vỡ.
[4] Thân sành sỏi: ý nói thân dày dạn phong trần, sẵn sàng chấp nhận mọi gian khổ.
[5] Dạ sắt son: ý nói tinh thần cứng cỏi, trung kiên, không sờn lòng, đổi chí.
[6] Vá trời: theo truyền thuyết Trung Quốc, bà Nữ Oa đội đá vá trời; nói vá trời (hay lấp biển) là ngụ ý mưu đồ những công việc hết sức lớn lao.
Năm 1908, Phan Châu Trinh bị khép tội xúi giục nhân dân nổi loạn trong phong trào chống thuế ở Trung Kì nên bị bắt đày ra Côn Đảo; đến tháng 6 năm 1910, nhờ sự can thiệp của Hội Nhân quyền (Pháp), ông mới được tha. Bài thơ này làm trong lúc ông cùng các tù nhân khác bị bắt lao động khổ sai.

Nguồn: Thơ văn yêu nước và cách mạng đầu thế kỉ XX, NXB Văn học, Hà Nội, 1976