Người ấy sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (6)

Lớp 8 » Viết bài tập làm văn số 1: Văn tự sự

Chưa có đánh giá nào
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
Mẹ chính là người phụ nữ đẹp nhất đối với tôi. Mẹ sống mãi trong lòng tôi như một ánh lửa dịu dàng, ấm áp bao dung, dẫn lối tôi đi và ở bên tôi trọn đời.

Mẹ vẫn thường ôm siết tôi vào lòng và nói: “Mẹ thương con lắm!” Mẹ thương tôi bằng cả đời vất vã hy sinh nên đôi tay đầy vết chai sần, bằng đôi mắt hiền những nét chân chim và mái tóc xoăn đôi khi rối bù. Mẹ không gầy yếu, nhưng tôi thấy dáng mẹ thắm đẵm nhọc nhằn...

Ngoại tôi mất khi mẹ vừa đỗ vào đệ thất (lớp sáu bây giờ). Lớn lên giữa vòng tay của anh chị, giữa cái nghèo đầy những lo toan, nên bao nhiêu yêu thương và hy vọng mẹ đều dành hết cho tôi-một đứa trẻ chưa thành hình. Tuổi xuân của mẹ là những tháng ngày rong ruổi khắp xứ nghèo và đất Sài Gòn bán vé số, buôn thuốc lá, bánh tráng, ốc... để kiếm tiền học đại học. Và sáu lần rớt trường y dược ở cái tuổi hai mươi bốn không làm mẹ chùn bước. Mẹ bắt đầu học kế toán, thợ may, trang điểm cô dâu... Nhưng dù làm thợ hay nhà kinh doanh thành đạt, mẹ đều cố gắng vì tôi, cố gắng thoát khỏi cái nghèo để con của mẹ chẳng phải “trộm thèm” một củ khoai. Tôi nhớ có câu ca dao:
Nuôi con chẳng quản chi thân
Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.
Mẹ tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếm đủ mọi thăng trầm để tôi lớn lên trên con đường trải đầy hoa.
Trong lời ru của mẹ thắm hơi xuân
Con chưa biết con cò, con vạt
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân.
(Con cò – Chế Lan Viên)
Mẹ luôn ở bên và lặng lẽ cho tôi biết bao yêu thương. Tôi chẳng còn phải kiếm tiền để học như mẹ; chẳng cần phải rửa chén, nấu cơm và sẽ có bất kỳ bộ đồ, món ăn nào mình thích... Nhớ lúc nhỏ, mỗi lần đi chơi về, tôi thường được mẹ lau mặt, lau tay. Vài lần mẹ bận, tôi giả vờ lăn ra ngủ để tủm tỉm cười khi mẹ hôn (nụ hôn của mẹ chỉ thật kêu khi tôi ngủ). Tôi đã nghĩ: “Mẹ ơi, con cũng thương mẹ nhất nhất!”.

Vậy mà càng lớn tôi càng hay cãi lời. Tôi chỉ nhớ những lần bị mẹ la và đánh đòn, quên đi lời hứa trẻ:

- Mẹ ơi! Mẹ thấy căn nhà kia đẹp không? Mẹ có thích không mẹ? Lớn lên, con sẽ mua cho mẹ căn nhà lớn đẹp hơn thế đó!...

- Con sẽ làm bác sĩ thay ước mơ của mẹ, con sẽ chữa bệnh cho mẹ...
- Con sẽ chở mẹ đi chơi khắp mọi nơi!...

Rất nhiều lần “con sẽ...” nhưng tôi không làm. Mẹ chỉ cười dịu dàng, im lặng và làm cho tôi tất cả.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
Hơn một lần tôi làm mẹ buồn và khóc. Dường như phủ nhận mọi sự hy sinh kia, tôi cho rằng mình lớn rồi nên chẳng cần mẹ bận tâm. Trao tình yêu cho một người dưng xa lạ, tôi có biết đâu trái tim mẹ đau nhói...Nhưng mẹ nói mẹ sẽ mãi bay dưới cánh tôi, không để tôi rơi, một đời mẹ đau thương đã đủ. Những tháng ngày đó tôi mê mải chạy theo người, ham vui, mặc cho mẹ gầy đi nhiều và xanh xao thấy rõ. “Con nhất định phải học đại học, có nghề, để người ta không thể làm con tổn thương...”, mẹ đã ôm siết tôi vào lòng, năn nỉ đừng bỏ mẹ. Mẹ đã ôm siết tôi vào lòng, im lặng khi tôi chạy về khóc với mẹ triền miên...

Mẹ chưa bao giờ bỏ mặc tôi.

Con cảm ơn mẹ! Mẹ đã luôn ở bên con yêu thương, tin tưởng...” Tôi không biết phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm, dù mẹ chẳng bao giờ trách tôi. Tôi sợ một ngày mẹ mất trước khi tôi kịp thực hiện lời hứa trẻ...
Con ơn mẹ ngàn đời không đủ
Trả làm sao cho hết một kiếp người?